Mô hình kinh tế của các quốc gia Đông Nam Á (P.3): Chính sách cải cách ruộng đất lỏng lẻo

Những gì diễn ra tại Philippines là một ví dụ cực đoan nhất về chính sách ruộng đất rối rắm dù rằng họ đã cố gắng nhiều lần để thực hiện cải cách ruộng đất nhưng đều gặp thất bại thảm hại.

      Lần đầu tiên là khi người Mỹ kiểm soát các đảo. Chính phủ Philippines đã lấy đất từ các vùng đất Công giáo nhưng theo các đơn đặt hàng của Mỹ, giá nhượng đất cho nông dân được ấn định theo giá đất trên thị trường. Điều này rất khủng khiếp vì nông dân không có khả năng mua đất ở mức giá cao như vậy. Do đó, gần như tất cả 165.000 ha đã kết thúc trong tay của các doanh nhân.

      Những cải cách ruộng đất tiếp theo được ban hành trong thế kỷ tiếp theo, nhưng đã rơi vào một mô típ quen thuộc: Chính phủ đã thực hiện một số cải cách nông nghiệp tối thiểu cần thiết để dập tắt bất đồng chính kiến. Ước tính từ năm 1900 đến năm 1986 chỉ có 315.000 ha đất (khoảng 4% diện tích canh tác) được phân phối lại.

      Trong một đất nước mà đất canh tác chiếm một phần ba diện tích đất, nhiều hơn Nhật Bản, Hàn Quốc và Đài Loan, đó là chưa tính đến yếu tố năng suất, người Philippines lẽ ra phải có khả năng phát triển ngành nông nghiệp của mình một cách bền vững. Nhưng ngày nay, 8.5 triệu trong số 11.2 triệu lao động nông thôn sống trong nghèo đói. Năng suất nông nghiệp vẫn không tăng. Thật không may, chính sách cải cách ruộng đất nửa vời không phải là duy nhất đối với Philippines và cản trở phần lớn Đông Nam Á.